Nam
bộ là vùng đất cuối cùng phía Nam của đất nước, nằm trong lưu vực hai con sông
Đồng Nai và Cửu Long, chủ yếu ở vùng hạ lưu hai con sông lớn này. Nam bộ nằm rất
gần biển Đông, là một vùng châu thổ màu mỡ với nhiều cửa sông đổ ra biển. Chính
điều này đã tạo nên một Nam bộ trù phú, với biết bao huyền thoại thời mở đất.
Tiến
trình lịch sử của Nam bộ khác với những vùng đất khác, nó không phát triển liên
tục mà bị đứt quãng. Điển hình là trên vùng đất này đã từng có vương quốc Phù
Nam cổ xưa với nền văn hóa Óc Eo một thời phát triển rực rỡ. Những gì mà người
ta nói về Nam bộ ngày nay thường chỉ giới hạn trong phạm vi trên dưới ba trăm
năm. Người Việt di dân vào Nam có thể nói bắt đầu khi cuộc chiến tranh Trịnh -
Nguyễn nổ ra và sau đó là cuộc di dân thực sự vào thời nhà Nguyễn đầu thế kỷ
XVIII khi nhà Nguyễn nắm được chính quyền Đàng Trong và kêu gọi những người
giàu có vào khai khẩn trên đất Đồng Nai, Gia Định. Trong mấy trăm năm định hình
và phát triển, Nam bộ đã tạo nên cho mình những giá trị văn hóa vật chất và
tinh thần vô cùng phong phú, độc đáo và một bản sắc rất riêng so với các vùng
miền khác.
*
Năng động, sáng tạo
Khi
nghiên cứu về tính cách người Việt ở Nam bộ, các nhà nghiên cứu không thể không
nhắc đến tính năng động sáng tạo của người Việt trên mảnh đất này. Tính cách
này thể hiện rõ ở nhiều khía cạnh khác nhau như thích nghi với cuộc sống khắc
nghiệt trên vùng đất mới, các yếu tố văn hóa vật chất và văn hóa tinh thần được
cải biến để hòa hợp với điều kiện mới. Chính điều này đã tạo cho người dân Nam
bộ có những nét riêng khá độc đáo đối với các vùng miền khác.
Trên
vùng đất mới còn hoang sơ, rừng thiêng nước độc, hùm beo, rắn rết đầy rẫy, vừa
khơi dậy tiềm năng khai thác dồi dào vừa là một thách thức nghiệt ngã đối với
những con người phải dấn thân. Nếu như không phát huy được tính cần lao, dũng cảm
vốn có của người dân Việt thì khó có thể tồn tại được. Trong buổi đầu khai khẩn
vùng đất Nam bộ, chúng ta thấy có đủ hạng người đến đây quần tụ: phần đông là
những người mất phương kế sinh nhai nơi quê cũ vì rất nhiều lý do mà giai cấp
thống trị phong kiến ràng buộc họ như bị tước đoạt ruộng đất, những người chống
đối lại triều đình, trốn lính, hay những kẻ phải mang những bản án vào thân… Tất
cả họ đều muốn tìm một cuộc sống mới trên vùng đất mới dù biết trước những khó
khăn, khắc nghiệt không dễ vượt qua.
Phải
nói rằng vùng đất phương Nam từ khi bắt đầu khai phá và phát triển trải qua mấy
thế kỷ nay vẫn là địa bàn sôi động nhất, bắt buộc mọi người đến đây không kể
nguồn gốc xuất xứ đều năng động, sáng tạo mới có thể vươn lên trong đấu tranh,
xây dựng cuộc sống.
*
Yêu nước nồng nàn
Yêu
nước là một truyền thống tốt đẹp từ ngàn đời của dân tộc ta. Nhưng đối với người
dân Nam bộ, tính cách này được thể hiện một cách phóng khoáng, sinh động. Nó
khác với lòng yêu nước của Nho giáo, không bị ràng buộc quá chặt chẽ vào “tam
cương”, “ngũ thường”… Người dân chỉ trung thành với vua khi vua là đại diện cho
lợi ích của dân tộc. Một khi vua phản bội lại quyền lợi của dân tộc, của nhân
dân thì những sắc lệnh của vua có thể sẽ không được thi hành. Tinh thần yêu nước
của người Nam bộ mang hơi hướm của hình tượng Lục Vân Tiên mà cụ Đồ Chiểu đã
dày công xây dựng. Đó là một Trương Định với câu nói ngang tàng, khí phách nổi
tiếng: “Triều đình không công nhận (cuộc kháng chiến của ta) nhưng nhân dân
công nhận”. Đó là một Nguyễn Trung Trực không chịu đi nhận một chức vụ cao hơn
theo lệnh của triều đình vì nhà Nguyễn muốn dẹp yên phong trào kháng chiến ở
Nam bộ để lấy lòng chính quyền Pháp. Câu nói khẳng khái của ông được truyền tụng
trong dân gian cho đến bây giờ: “Khi nào nước Nam hết cỏ mới hết người chống
Tây”.
Bên
cạnh đó còn rất nhiều đại diện tiêu biểu khác như các nhà thơ yêu nước Phan Văn
Trị, Nguyễn Đình Chiểu, Bùi Hữu Nghĩa… Tất cả những tấm gương, những con người
khí khái, hào sảng đó được mảnh đất Nam bộ nuôi lớn, hun đúc cho một ý chí, một
tấm lòng để rồi chính tên tuổi họ còn lưu danh mãi khi người ta nói về Nam bộ.
*
Hào phóng, hiếu khách
Đây
là một nét tính cách đặc trưng của người Việt ở Nam bo. Trong tất cả các mối
quan hệ diễn ra trong cuộc sống hàng ngày, tính cách này luôn được bộc lộ một cách
rõ ràng, sinh động và đầy tính nhân văn.
Xin
nêu một ví dụ đơn giản, chuyện quá giang (hay có giang) là chuyện rất phổ biến.
Nam bộ với hệ thống sông ngòi chằng chịt, phương tiện giao thông chủ yếu là đường
thủy. Do đó, nhờ người đưa ngang sông hay nhờ một chiếc ghe lạ đưa đi một quãng
đường là chuyện hết sức bình thường. Người quá giang bao giờ cũng được đối xử hết
sức bình đẳng, hết sức tình người như cơm nước chủ ghe đãi, có thể sử dụng đồ
dùng của gia chủ và đương nhiên khi chủ ghe mệt thì người quá giang cứ tự nhiên
chèo chống tiếp sức.
Trong
gia đình, khi có khách đến nhà lúc nhà đang ăn cơm, chủ nhà mời mà khách từ chối
thì hay bị hiểu lầm là khinh rẻ chủ nhà, đã ăn no rồi thì cũng nên ngồi vào mâm
cùng ăn, gọi đùa là “ăn ba hột” lấy lệ cho vừa lòng chủ. Bao giờ cũng vậy, người
dân Nam bộ luôn muốn dành những gì quý nhất, đẹp nhất trong đối nhân xử thế với
hàng xóm, bạn bè và người thân của mình.
Tiêu
xài rộng rãi là một đặc điểm thường được nhắc tới khi nói về tính cách người
Nam bộ. Thiên nhiên hào phóng thì cũng sẽ tạo ra những con người hào phóng, người
ta ít lo lắng cho cuộc sống của mình ở ngày mai. Tất cả chỉ có tình người dù họ
biết rằng ngày mai, ngày mốt mình không còn cái gì để sống. Lối sống đó trở
thành một tập quán xã hội, ảnh hưởng đến tất cả mọi người, cả những khi đời sống
vật chất khó khăn. Người nông dân bị bóc lột cơ cực, ít có hy vọng trở nên khá
giả thì không cần dành dụm, làm được bao nhiêu cứ xài cho hết. Khi lâm vào cảnh
thất nghiệp họ vẫn có thể thức đến tận khuya để uống rượu và đờn ca tài tử, chẳng
bận tâm gì cho cuộc sống ngày mai.
*
Trọng nhân nghĩa
Bất
cứ người Nam bộ nào cũng đều rất coi trọng tình nghĩa. Kẻ bất nhân, bất nghĩa
thì khó có cơ hội dung thân ở vùng đất này. Có rất nhiều câu thành ngữ nói về
tính cách này của người Nam bộ: Tiền tài như phấn thổ, nhân nghĩa tợ thiên
kim; thương người như thể thương thân, thi ơn bất cầu báo... Trong ca dao
Nam bộ cũng vậy:
-
Ngọc lành ai lại bán rao
Chờ
người quân tử em giao nghĩa tình
-
Lòng qua như đinh sắt
Nguyện
nói chắc một lời
Qua
không có dạ đổi dời như ai
Lòng
qua như sắt, nói chắc một lời
Bạc
tiền chẳng trọng chỉ trọng người tình chung.
Đến
xứ lạ, mấy ai được đem theo cả gia đình, họ hàng. Vì vậy nhiều người đến hết cuộc
đời mình còn không thể gặp lại anh em ruột thì nói chi đến vóc dáng, hình hài của
ông bà tổ tiên mấy đời trước. Thế là họ cùng nhau quần tụ lại, lập thành xóm
thành làng, cùng nhau khai khẩn, cùng sát cánh với nhau trong cuộc mưu sinh đầy
gian khổ, trở thành “bà con một xứ”. Hàng xóm dù không thích nhau nhưng những
khi tối lửa tắt đèn cần sự giúp đỡ thì họ cũng sẵn sàng. Muốn cất ngôi nhà mới
cũng cần nhiều bàn tay góp sức vào, ma chay, cưới hỏi gì cũng có bà con chòm
xóm đứng ra cáng đáng. Trước khi nên cửa nên nhà, ai mà chẳng trải qua một thời
kỳ lưu lạc, tha hương cầu thực, ăn quán ngủ đình, trốn nợ, vì vậy thậm chí cả
khi phạm tội cũng được chòm xóm bao che.
Do
vậy, người Nam bộ rất quý trọng, tin cậy bạn bè. Bạn bè sa sút, túng quẫn lại
càng quý trọng hơn, cư xử tế nhị. Người Nam bộ thích làm quen với người nghèo,
giúp đỡ kẻ sa cơ thất thế, ghét những kẻ thay lòng đổi dạ, xu nịnh quyền tước.
Người dân ở đây thường nói đất lành thì chim đậu, đất hung dữ thì chim bay đi.
Ai cậy nhiều tiền, tung tiền ra mướn với thái độ hách dịch, phách lối thì có chết
đói cũng không thèm làm, khoái nhau rồi thì làm không công, giúp đỡ người nghèo
để lấy tiếng.
*
Bộc trực, thẳng thắn
Người
Nam bộ rất bộc trực, thẳng thắn, ít khi nói chuyện văn hoa dài dòng, rào trước
đón sau. Cũng chính tính cách hay nói thẳng mực tàu này mà đôi khi họ bị giai cấp
thống trị lợi dụng, nhưng dù sao đi nữa, trải qua mấy trăm năm nó vẫn là một
nét tính cách đẹp trong mối quan hệ giữa người với người. Tính mộc mạc, thẳng
thắn thường được nhắc đến trong kho tàng văn học dân gian Nam bộ. Tinh hoa của
ca dao, dân ca Nam bộ đều nằm trong sự mộc mạc, trong sáng ấy:
-
Đêm khuya ngủ gục, anh với hụt con tôm càng
Phải
chi anh vớt được cái kiềng vàng em đeo.
-
Hồi buổi ban đầu
Em
biểu anh têm ba miếng trầu cùng ly rượu lạt
Anh
lắc đầu sợ tốn
Giờ
em đã có chồng, sao anh biểu trốn theo anh!
Chúng
ta còn bắt gặp tính bộc trực thẳng thắn của người Nam bộ thể hiện trong lời ăn,
tiếng nói. Khi gặp những chuyện bất bình hoặc không vừa ý thì họ sẽ nói ngay
không cần suy nghĩ và cũng chẳng sợ người nghe giận dữ. Nhưng khi câu chuyện được
giải thích rõ ràng cặn kẽ, hợp tình hợp lý thì họ sẽ tiếp thu một cách tích cực,
vui vẻ, thấy mình sai thì sẵn sàng nhận lỗi. Khi nói chuyện với người Nam bộ,
ta có được cảm giác rất gần gũi, họ không câu nệ chuyện ngôi thứ, lớn nhỏ, giai
cấp, bốn bể là nhà, tứ hải giai huynh đệ. Ngôn ngữ của người nông dân Nam bộ đậm
vẻ hài hước, tinh tế thể hiện sự lạc quan, yêu cuộc sống. Chẳng hạn, người ta gọi
túp lều xiêu vẹo của mình là “nhà đá”, tất nhiên không phải nó được xây bằng
đá, mà khi đá một cái là nó sập ngay. Làm ruộng theo kiểu lĩnh canh rày đây mai
đó để trốn nợ, trốn thuế được hóm hỉnh gọi là “làm ruộng dạo”. Ngâm mình trong
nước để tránh muỗi và bù mắt cắn gọi là “ngủ mùng nước” (thậm chí con bù mắt
đôi khi còn được gọi là con bù rảnh vì có rảnh nó mới có thời giờ đi cắn người
ta).
Lịch
sử Nam bộ dù có trải qua nhiều bước thăng trầm, nhưng dù thế nào đi nữa tính
cách của người Nam bộ vẫn thế, ngày xưa hay bây giờ đều yêu nước nồng nàn, hào
phóng, hiếu khách, trọng nghĩa khinh tài, ngang tàng nhưng khẳng khái.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét